Chân tướng
Mật Tông Tây Tạng

Phật giáo Tạng truyền thật sự là Giác Nãng Ba, hoằng dương diệu pháp Như Lai Tạng Tha Không Kiến, hoàn toàn phù hợp với giáo nghĩa Phật giáo. Tứ đại giáo phái Hồng, Hoàng, Hoa, Bạch là Phật giáo Tạng truyền giả, tất cả các pháp nghĩa của họ đều không phù hợp với giáo nghĩa Phật giáo, cho nên là tà giáo, tà pháp.

Tiết 35: Mật tông lấy quỷ thần làm chính

Mật tông từ đầu đến cuối đều lấy Đệ tứ hỷ dâm lạc của Song thân pháp làm mục tiêu tu chứng cuối cùng của mình; đều là thể hội dâm lạc không hình sắc mà gọi đó là Không tính, lại thể nghiệm Tâm giác tri trong cảnh giới Đệ tứ hỷ dâm lạc cũng không có hình sắc nên cũng gọi đó là Không tính. Giáo pháp của Mật tông sở dĩ có thể khiến người ta từ đầu đến cuối không lìa khỏi Song thân pháp là vì “Phật Bồ Tát” mà Mật tông sùng phụng, kỳ thực đều là các loài quỷ thần, cho nên mới thường đem các vật dâm uế và bất tịnh như ngũ cam lộ, ngũ nhục để cúng dường cho chúng, thì mới lấy lòng họ được. Khi các hành giả Mật tông Tây Tạng tu pháp, thường gặp “người nữ do quỷ dạ xoa hóa hiện” đến hợp tu cùng, hoặc gặp một người con gái cực tham dâm đến hợp tu Song thân pháp. Có lúc thì do quỷ thần như dạ xoa chiếm thân xác người nữ để đến hợp tu Song thân pháp nhằm hút tinh khí của anh ta, thế nhưng các “nhà tu hành” Mật tông lại ngộ nhận rằng các “Không Hành Mẫu” đó chính là Phật Bồ Tát…Ví dụ như các thượng sư Mật tông đợi sau khi Đả Na Lạp Đạt (Đa La Na Tha) qua đời, họ đã dựa vào kinh nghiệm của bản thân, mạo danh ngài Đa La Na Tha để viết ra cuốn sách “Đả Na Lạp Đạt mật truyện”, qua đó để tuyên thị trải nghiệm một đời của vị thượng sư đó rằng: “Năm 34 tuổi sống ở Tế Phổ Đăng, bệnh đã đỡ, người ta cúng dường, giảng kinh tham đạo (tuyên giảng ‘Mật kinh’ của Song thân pháp). Những ngày khác thì làm việc thiện, trước giờ ngọ đứng một mình bên song cửa nhìn xa, thấy từ vùng đất Hoa Mã Cơ Xúc Lâu có một người nữ đến, nhan sắc tuyệt mỹ, nghi là đến làm công quả cho chùa. Tôi bèn thượng tọa, bỗng dưng đẩy cửa bước vào, một tấm lòng say. Mặt tựa như ngọc, trang phục đều phối hợp tương xứng, bất kể chỗ nào (của cơ thể) cũng đều khiến người ta say đắm. Hỏi nàng về chốn ở, họ tên, nàng đáp: ‘thiếp sống ở núi Phổ Đà nhiều năm, cha mẹ họ gì không nhớ. Thiếp tên là Trúc Cơ, hôm nay đến muốn gặp ngài, đến mới đến đây’. Ý tôi cho rằng con gái ở núi Tri La vùng La Tát có tha tâm thông, mỉm cười, khuôn mặt cực đẹp, lòng tham nổi lên không ngừng. Hôn sâu sờ nông, vuốt vú dò liên (âm hộ), người nữ thở hổn hển, có ý không thể chờ đợi được nữa, tự nằm ngửa ra, nắm lấy chùy tôi mà đút vào, áo váy xúng xính, liên cung tỏa hương, thanh hương cùng dậy, sắc tình giao nồng. Nàng run rẩy như vừa rất kinh sợ, có lẽ là lên đến đỉnh rồi. Tôi lại ra sức tung hoành, bình thường sắc tướng đều đã tịch diệt, Minh điểm giáng xuống mà trào ra. Lại nâng chiết lên, ảnh tướng thỏa hát trong hư không hiện khởi.Nàng ấy có mạch đại lạc, tên gọi Ba Chân, đã vào chùy đạo, như rồng cuốn mà không thể ra, tuy muốn xuất ra một ít mà không thể xuất được, đại lạc trong đó không phải là thứ mà người đời có thể muốn thấy được. Kéo dài đến hết thời gian một bữa ăn. Xong việc, uống hết chỗ rượu trong bình. Trong chớp mắt, nàng ấy đã đi mất, cửa nhà lại như thường, tựa như có thần biến vậy” (34-622).

Người nữ kiểu như thế là do quỷ thần biến hiện ra, tuyệt đối không phải là thiên thần, càng không phải là Phật Bồ Tát nào cả. Thế mà các thày Mật tông tuyệt đại đa số đều tin tưởng, ngưỡng mộ, rõ ràng không phải là người có trí tuệ gì cả. Vì sao vậy? Vì chư Phật Bồ Tát đều dạy người ta đoạn dâm, đều khai thị rằng: “Dâm dục là phiền não thô nặng nhất trong Dục giới ái, người cầu giải thoát trước hết phải đoạn trừ dâm dục”. Cho nên làm gì có Phật Bồ Tát nào hóa hiện thành người nữ, đến hành dâm cùng với thượng sư Mật tông.

Còn nếu như chuyện Bà Tu Mật Đa trong kinh Hoa Nghiêm thì nhất định phải dựa vào pháp tham này để giúp người ta chứng ngộ Như Lai Tạng, sau khi chứng xong thì xả bỏ tham dục. Nhưng nay xem lời văn do các thượng sư Mật tông mạo danh Đả Na Lạp Đạt viết ra thì thấy họ hoàn toàn không biết cũng không chứng được Như Lai Tạng, cũng không lìa tham, ngược lại càng sinh lòng tưởng nhớ, viết vào trong sách, chứng tỏ người nữ đến chắc chắn là loài quỷ thần, sao có thể nói đó là Phật Bồ Tát được? Tuyệt không có cái lý ấy!

Lại nữa, Đa La Na Tha cả đời bài bác pháp tu song thân, lấy pháp Như Lai Tạng làm mục tiêu hoằng pháp, sao có thể viết sách mà trước sau đều nói không đúng trọng điểm được? Hơn nữa, Pháp vương Đa La Na Tha cả đời cực lực phản đối Song thân pháp sao có thể ra sức tận lực dâm loạn với người nữ, lại còn viết thành sách để lưu truyền hậu thế, tự mình mâu thuẫn với chính mình được?

Lại nữa, pháp mà Đa La Na Tha hoằng truyền, nếu như cùng là Song thân pháp giống với pháp của Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 5, phái Tát Già, Đạt Bố thì đương nhiên Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 5, các phái Tát Già, Đạt Bố sẽ tán đồng ủng hộ, thì đâu cần phải hợp lực tiêu diệt phái Giác Nãng và trục xuất Đa La Na Tha (ra khỏi đất Tạng)? Không thể có cái lý đó được! Cho nên, hành vi cấy tang vật vu cáo người khác của các thày Mật tông từ xưa đến nay, cho đến thân là pháp vương Đạt Lai Lạt Ma mà sát hại người khác, xảy ra rất nhiều, những người tu hành lâu năm ở Mật tông đa phần đều biết cả. Mật tông tuy cấy tang vật vu oan cho Đa La Na Tha bằng cuốn sách “Đả Na Lạp Đạt mật truyện”, tuyệt đại đa số đều sai cả, nhưng thông qua việc các thượng sư Mật tông giả danh Đa La Na Tha viết cuốn sách này, ngày nay chúng ta càng có thể biết được rằng giáo pháp của Mật tông rất dâm uế, hoang đường, sao có thể nói đó là chính pháp của Phật giáo được đây?

Vị Không Hành Mẫu mà thượng sư Mật tông gặp phải kia, nếu là do quỷ dạ xoa hóa hiện ra, thì “người nữ” đó nhất định sẽ thích ăn cam lộ (dâm dịch), qua hành vi của họ cũng có thể thấy được. Ví dụ Mật tông mạo danh Đả La Lạp Đạt nói thế này: “…Nàng nói: ‘Thiếp ở nhà tranh rách nát, không thể ở được, đêm thiếp sẽ đem mặt trăng đến (thiếp sẽ hẹn gặp theo ánh trăng sáng), không lỗi (sẽ không lỗi hẹn). Tôi bèn chăng màn chờ đợi, quả cúng dường đưa đến, cùng nàng hành cúng dường ở chỗ không người. Làm xong, ai nấy cầm đồ cúng dường, cho vào mồm nhai nát xong rồi nhè ra, đút vào miệng nhau mà ăn, cơ thể rạo rực cực kỳ tham muốn cái chuyện ấy, lời nói thì dạt dào toàn những lời dâm dục. Lúc lạc khoái tột độ cùng lên giường, không cả kịp biết gì đến Chính phần. Tu theo Khởi phần, Minh điểm chảy liên tục, hòa hợp với Bồ Đề của nàng, liên cung nhớp dính, bèn đút lưỡi vào trong liên (âm đạo) mà nếm. Nàng cũng biết Minh điểm của tôi có sức gia trì, bèn ngậm chùy (dương vật) tôi mà mút lấy tinh hoa. Tâm tham của nàng chưa được thỏa mãn, khi chùy tôi cứng lên, không ỉu xìu, cứ thế cho đến sáng, hai bên đều mặc sức tham dục không ngừng. Đến sáng, hai người đi tè và uống nước tiểu của nhau…(trong Chương 9 - Tiết 4 tôi đã nêu ra chi tiết, ở đây không nhắc lại nữa)”. (34-606~607)

Người nữ như thế đều là dạ xoa đầu sinh mà đến, cho nên rất thích ăn tinh khí của người, chính là “Phật Mẫu” mà Mật tông vọng tự tôn sùng đó. Cho nên, cần biết rằng “Phật Mẫu, Không Hành Mẫu” của Mật tông đều là do dạ xoa hoặc quỷ thần hóa hiện ra, nhân cơ hội hành dâm với hành giả Mật tông để ăn tinh khí của họ. Hoặc là quỷ thần hóa hiện, hoặc là chúng sinh tham dâm ở đạo quỷ thần (Ngạ quỷ đạo) đầu thai ở nhân gian, đều là những kẻ dâm uế, do có duyên hợp mà đến gặp gỡ với những người như thượng sư hành giả Mật tông, vì thế mà cùng hành dâm với nhau, qua đó mà ăn tinh dịch và tinh khí của họ mà thôi.

Lại nữa, nếu Không Hành Mẫu hoặc Dũng Phụ là do ma hóa hiện ra, thì cũng là dựa vào pháp tu song thân này để khiến cho hành giả Mật tông đắm chìm vào tham đạo, mãi mãi luân hồi sinh tử, đồng thời ảnh hưởng đến người khác theo họ cùng sinh tử luân hồi. Việc này Phật đã nói đầy đủ trong “Kinh Lăng Nghiêm” rồi, các hành giả Mật tông và thượng sư lẽ ra đều biết cả, sao có thể nhìn mà không thấy, nghe mà không tin theo được? Cho nên mới nói những người tiếp tục chấp trước vào Song thân pháp, coi đó là Phật pháp thì đều là những kẻ ngu si vô trí cả, không thể gọi là người có trí tuệ được.

 

 


Bài trước

Bài sau

Trang chủ

Lượt xem trang: 0