CHỦ TRƯƠNG TRONG “MẬT TÔNG ĐẠO THỨ ĐỆ QUẢNG LUẬN” CÓ PHÙ HỢP VỚI TINH THẦN “SÁT SỞ HÀNH GIỚI” KHÔNG?

Người dùng mạng Calvin King nói: “Ngoài ra, bài viết nói trên của anh Trình có trích dẫn cuốn “Mật tông đạo thứ đệ quảng luận” nói: “Ngươi có thể giết hữu tình, thọ dụng người phụ nữ của kẻ khác, không cho ngươi cứ lấy, tất thảy nói vọng ngữ”, đó là một sự trích dẫn sai lầm. Làm người đọc hiểu sai như thế là phải xin lỗi đó! (Calvin King luận: Nguyên văn là “Cái Tam muội da trong quán đỉnh này, như Đáp Nhật Già Bạt nói: “Ngươi có thể giết hữu tình, thọ dụng người phụ nữ của kẻ khác, không cho ngươi cứ lấy, tất thảy nói vọng ngữ”. Cũng có nghĩa là nói người học nếu là người chấp nhận loại quán đỉnh này, cần phải chấp nhận “Giới Mật tông” (tức Tam Muội Da), anh ta sẽ không được sát sinh, tà dâm, trộm cắp, nói dối!)”

KC phúc đáp:

Rõ ràng là Calvin King đã hiểu sai nguyên ý trong cuốn luận của Tông Khách Ba, cho nên mới đảo lộn 180 độ ý tứ trong nguyên văn. Để uốn nắn cho đúng nội dung nghe nhìn, nay mạt học lại trích dẫn một nội dung giới luật khác mà Mật tông không công khai, cũng tức là nói trong “Tam Muội Da giới” của Tạng Mật có một điều gọi là “Sát sở hành giới”.

Nhân tiện nhắc luôn: “Sát sở hành giới” này, ngày nay có thể được công khai lưu thông trên mạng, là do mạt học là người đầu tiên cho lưu hành công khai trên mạng cách đây 10 năm, để cho đại chúng biết rằng giáo nghĩa của Lạt Ma giáo không chỉ có tà kiến sâu nặng, mà còn là có tính hiếu sát, hiếu dâm nữa, thật đúng là một loại pháp ngoại đạo không phải do Phật tuyên thuyết!

Người thụ “Sát sở hành giới” này không phải là nói hành giả giới sát (kiêng giết), mà là nói người thụ giới Tạng Mật đi giết người hoặc giết hại các chúng sinh khác. Nếu anh ta mà không đi sát sinh thì tức là phạm giới đó.

1. Chứng cứ thứ nhất, xin trích dẫn nội dung 10 điều mà họ phải ra tay giết hại như sau:

(1) Kẻ đối địch với Tam Bảo. (Giết kẻ đó)

(2) Kẻ đối địch với Thượng sư. (Giết kẻ đó)

(3) Kẻ phá hoại giới căn bản. (Là nói kẻ phá hoại 14 điều căn bản đọa giới Kim Cương, giết kẻ đó)

(4) Kẻ có tà kiến. (Là nói kẻ không tin Mật pháp, hành giả ngoại đạo, không tin nhân quả, giết kẻ đó)

(5) Khi hành lễ quán đỉnh Mật pháp vô thượng và tu luyện pháp thắng diệu, kẻ không được vào mà cố tình xâm nhập. (Giết kẻ đó)

(6) Tất cả những kẻ gây tổn hại phiền não tới nhân dân quốc gia. (Giết kẻ đó)

(7) Kẻ gây nhiễu loạn người tịnh tu. (Những kẻ làm nhiễu loạn người đả tọa, tu định, tu Mật pháp của Tạng Mật, bao gồm kẻ gây nhiễu loạn là người, cầm thú, có thể giết kẻ đó)

(8) Những kẻ đi vào đạo Súc sinh. (Là nói kẻ mà bị Tạng Mật chủ quan cho rằng nghiệp mà anh ta đã tạo ra sẽ khiến anh ta vãng sinh xuống Súc sinh đạo, thì có thể giết anh ta trước)

(9) Những kẻ đi vào đạo Ngạ quỷ. (Là nói kẻ mà bị Tạng Mật chủ quan cho rằng nghiệp mà anh ta đã tạo ra sẽ khiến anh ta vãng sinh xuống Ngạ quỷ đạo, thì có thể giết anh ta trước)

(10). Những kẻ đi vào đạo Địa ngục. (Là nói kẻ mà bị Tạng Mật chủ quan cho rằng nghiệp mà anh ta đã tạo ra sẽ khiến anh ta vãng sinh xuống Địa ngục đạo, thì có thể giết anh ta trước)

2. Chứng cứ thứ hai, như đại Phật sống Tây Khang – Thượng sư Nặc Na trong cuốn “Kim Cương Thượng sư Nặc Na Hô Đồ Khắc Đồ pháp ngữ khai thị lục” có nói rằng:

“…Ăn thịt thì có thể, còn nếu sát sinh vì cái mồm tham, bụng tham của mình, hoặc dạy người sát sinh thì không được. Nếu là người đã tu chứng thành Phật, có thể giết chết chúng sinh, lại có thể khiến họ sống lại, hoặc giả có thể giống như đại sĩ Liên Hoa Sinh, độ kẻ Xiển Đề ác tính, giết chết kẻ đó, hoặc giết chồng người mà hưởng thụ vợ kẻ đó, thì chỉ trong khoảnh khắc búng ngón tay, có thể đưa linh hồn của người chết đó vãng sinh đến thế giới Tây phương Cực Lạc, cái này cũng cần phải phải luận riêng….”

Chứng cứ này đã chứng tỏ rằng cái gọi là “đại sĩ” Liên Hoa Sinh – tổ sư Hồng giáo “bậc Thành Tựu” của Mật tông Tây Tạng không những có thể giết chết chồng người khác, mà cũng còn có thể gian dâm với vợ của kẻ bị giết, chứng minh một sự thật rằng Mật tông Lạt Ma giáo này vì muốn chiếm đoạt vợ người để làm Minh Phi song tu, sau khi cố ý giết hại người chồng không tin theo mật pháp nam nữ song tu, bèn cưỡng chiếm vợ anh ta để thực hành song thân pháp. Thế nhưng, việc đưa người chồng đó vãng sinh đến thế giới Cực Lạc trong một khoảnh khắc búng móng tay thì thuần túy chỉ là đại vọng ngữ. Vì sao vậy? Vì như thế là trái ngược với 48 đại nguyện của Phật A Di Đà ở thế giới Cực Lạc. Cũng có nghĩa là, kẻ phàm phu Liên Hoa Sinh mắc đại vọng ngữ chẳng phải là kẻ đã thành tựu Phật quả, làm sao mà sau khi lạm sát người vô tội, lại còn có năng lực độ người chết đó đến thế giới Cực Lạc được? Nếu quả thật ông ta có thể làm được điều đó, thì tại sao không ai nhìn thấy Liên Hoa Sinh sau khi giết sạch toàn bộ cha mẹ, vợ, con gái, cùng các tín đồ của mình rồi độ tất cả họ đến thế giới Tây phương Cực Lạc trong vòng “một nốt nhạc” vậy? Mà lại cứ phải nhắm tuyển được vợ người khác xong rồi mới quyết định phải giết người chồng “Xiển Đề ác tính” của cô ấy? Cái này đúng là tâm địa của Tư Mã Chiêu đó (*)!

KC kết luận:

Qua hai chứng cứ nói trên, có thể chứng tỏ rằng Lạt Ma giáo có thể tùy ý giết người, tùy ý gian dâm với vợ và con gái của người khác, có thể tùy ý trộm cắp tài sản của người khác, nói tất cả các lời đại vọng ngữ, thậm chí là tự sáng chế ra “giới luật” mà không phải do Phật nói để yêu cầu đệ tử đi sát hại chúng sinh. Thế nhưng, điều kiện để có tư cách giết người chính là kẻ đó phải thụ quán đỉnh song tu của Mật tông, và thụ trì “giới Tam Muội Da” do Mật tông Tây Tạng tự sáng chế ra. Nói trắng ra một chút, thì có nghĩa là khi hành giả Mật tông có thể đắm mình trong cơn cực khoái tình dục lâu dài mà không xuất tinh trong quá trình song tu với Minh Phi thực thể (quan hệ tình dục với người nữ thật, không phải chơi bằng tưởng tượng), lấy cảnh giới đó làm điều kiện tư cách để có thể sát sinh, trộm cắp, hành dâm, vọng ngữ. Như thế vừa hay khớp với câu “Ngươi có thể giết hữu tình, thọ dụng người phụ nữ của kẻ khác, không cho ngươi cứ lấy, tất thảy nói vọng ngữ” viết trong cuốn “Mật tông đạo thứ đệ quảng luận” của tổ sư Hoàng giáo Tông Khách Ba.

Qua đây cũng chứng minh rằng Calvin King đã hiểu sai nguyên ý viết trong cuốn luận của Tông Khách Ba, cho nên mới đem ý tứ nguyên văn đó giảng giải một cách lộn phèo vô lý đến như vậy. Điều hiển nhiên cho thấy là anh Calvin King đã có hiểu biết một cách mơ hồ rối rắm, không hiểu lại giả vờ như hiểu đối với pháp nghĩa của Mật tông Tây Tạng vậy.

Chú thích: (*) Tư Mã Chiêu (司馬昭, 211–265), tự Tử Thượng, là một nhà chính trị, nhà quân sự, một quyền thần nổi tiếng thời kì cuối của nhà Tào Ngụy đời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông ta tiếp nối cha Tư Mã Ý và anh trai Tư Mã Sư, chấp chưởng quyền lực dòng họ Tư Mã, nắm vị trí cao trong chính quyền Tào Ngụy. Dẹp xong Gia Cát Đản, Tư Mã Chiêu đưa Ngụy đế Tào Mao trở lại Lạc Dương, ép Tào Mao phong mình làm Tấn công, lấy 6 quận thuộc Tinh châu và 2 quận thuộc Tư châu (Bộ Tư Lệ) làm đất phong, kiến lập nước Tấn trong lòng nhà Ngụy, noi theo việc làm của Tào Tháo khi xưa. Tào Mao phải phong ông làm Tướng quốc, tước Tấn công, ban cửu tích. Trước sự chèn ép của Tư Mã Chiêu, Tào Mao không cam chịu, năm 260, Tào Mao tập hợp vài trăm đồng bộc, đánh trống hò hét ở cửa cung xông ra ngoài, muốn đánh vào phủ Tư Mã Chiêu. Quân Tào Mao tiến tới Nam Khuyết phía nam cung thành, bị Hộ quân Giả Sung là thủ hạ tin cậy của Tư Mã Chiêu mang quân ngăn cản. Tào Mao đích thân rút kiếm xung trận. Giả Sung bèn sai thủ hạ là Thái tử xá nhân Thành Tế xông lại giết chết Tào Mao. Tư Mã Chiêu theo kế Giả Sung, làm như không biết việc giết Tào Mao, bèn bắt Thành Tế trị tội giết vua và tru di tam tộc, rồi phong Giả Sung làm An Dương hương hầu. Về sau, Tư Mã Chiêu tiêu diệt Thục Hán, củng cố quyền lực cho Tào Ngụy cũng như quyền lực của bản thân dòng họ trong triều đình Tào Ngụy, ép Tào Hoán phong mình làm Tấn vương. Sau khi diệt Thục Hán, một năm sau thì chết. Ngụy đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người. (Xem https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C6%B0_M%C3%A3_Chi%C3%AAu)

Xem thêm:

ĐẠI SĨ LIÊN HOA SINH CỦA PHẬT GIÁO TẠNG TRUYỀN TÀ DÂM ĐÃ DẠY MỌI NGƯỜI LỰA CHỌN MINH PHI SONG TU NHƯ THẾ NÀO TRONG “HỢI MẪU THẬM THÂM DẪN ĐẠO”

TỔ SƯ HỒNG GIÁO CỦA PHẬT GIÁO TẠNG TRUYỀN LUYỆN SONG TU – KHAI THỊ DÂM UẾ CỦA LIÊN HOA SINH TRONG “MẬT TÔNG ĐẠI GIẢI THOÁT PHÁP”

Nguồn bài viết: http://www.lamatruth.com/articles/?type=detail&id=1497


Từ khóa: Mật tông Tây Tạng, Tông Khách Ba, Lạt Ma giáo, giới Tam Muội Da, nam nữ song tu


Bài trước: LÝ DO TỪ CHỐI ĐẠT LAI LẠT MA

Bài sau: BẢNG SO SÁNH MẬT TÔNG VÀ PHẬT GIÁO

Trang chủ

Lượt xem trang: 17